Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

ĐỪNG KHÓC CON ƠI

ĐỪNG KHÓC CON ƠI


 

ĐỪNG KHÓC CON ƠI!

 
 


Mary Elizabeth Frye (1905-2004) vốn là một bà nội trợ kiêm nghề trồng hoa ở Baltimore (Maryland, USA). Năm 1932, xúc động trước nỗi đau của một phụ nữ láng giềng người Đức gốc Do Thái tên là  Margaret Schwarzkopf không thể về dự đám tang mẹ ở Đức và cảm hứng từ câu nói “Tôi muốn về đứng bên mộ mẹ tôi để khóc” của người phụ nữ ấy, bà Frye đã sáng tác bài thơ chưa đặt nhan đề và viết ngay vào bao giấy đựng hàng đi chợ mặc dù trước đó chưa bao giờ làm thơ.
Bài thơ trở nên nổi tiếng nhờ được nhiều người thích, chép lại, phổ nhạc và thường đọc vào những dịp tang lễ khắp nơi trên thế giới trong hơn 60 năm nay. Năm 1998, nữ ký giả Abigail Van Buren đã điều tra và công bố tên tác giả nhưng ít ai biết thông tin này.
Bà Mary Elizabeth Frye có thể không phải là một Phật tử nhưng bài thơ trên thấm đẫm quan niệm về vô ngã của đạo Phật. 
DO NOT STAND AT MY GRAVE AND WEEP
Do not stand at my grave and weep:
I am not there; I do not sleep.
I am a thousand winds that blow,
I am the diamond glints on snow,
I am the sun on ripened grain,
I am the gentle autumn rain.
When you awaken in the morning’s hush
I am the swift uplifting rush
Of quiet birds in circling flight.
I am the soft starshine at night.
Do not stand at my grave and cry:
I am not there; I did not die.
By Mary Elizabeth Frye, 1932
~*~*~*~
ĐỪNG ĐỨNG BÊN MỘ MẸ MÀ NỨC NỞ
Đừng đứng bên mộ mẹ mà nức nở
Mẹ không ở đó, mẹ chẳng ngủ đâu.
Mẹ là ngọn gió không ngừng nghỉ
Mẹ là lấp lánh tuyết chơi vơi
Mẹ là tia mặt trời trên lúa chín
Mẹ là hạt mưa thu nhẹ nhàng rơi.
Khi con thức dậy mỗi sớm mai
Mẹ nâng đôi cánh chim bé bỏng
Cho con bay tới phương trời xa.
Khi con lạc trong đêm trường đen tối
Mẹ dịu dàng, ấm áp ánh sao soi.
Đừng đứng mãi bên mộ mẹ mà nức nở
Mẹ không ở đó, mẹ chẳng chết đâu!
Hà Nội, 21/1/2015
Dịch bởi Phan Bích Thủy
~*~*~*~
ĐỪNG ĐỨNG KHÓC BÊN NẤM MỒ CỦA MẸ
Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ
Mẹ không ở trong mồ, mẹ không ngủ đâu con
Mẹ ẩn hiện trong ngàn cơn gió nhẹ
Trong tuyết trời mẹ lấp lánh kim cương
Mẹ là nắng trên lúa vàng chín rộ
Là mưa thu gội mát lá bên đường
Khi con thức trong bình minh tĩnh lặng
Là khí trời, mẹ lan tỏa muôn phương
Mẹ nâng cánh cho đàn chim bay lượn
Mẹ là sao sáng dịu suốt đêm trường
Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ
Mẹ không ở trong mồ, mẹ không chết đâu con
Dịch bởi Tuấn Đạt
 
Thôi đừng khóc nữa con ơi!
Mẹ yêu vẫn sống trên đời cùng con
Hè - Mẹ là ngọn gió Nam
Đông - là tuyết trắng long lanh ánh ngời
Mẹ là tia nắng mặt trời
Trên đồng lúa chín nơi nơi gặt mùa
Mẹ là những hạt mưa thu
Nhẹ nhàng đậu ở trên bờ vai xinh
Mẹ là ánh nắng bình minh
Nâng cao đôi cánh - chim tìm ước mơ
Mẹ là sao dẫn lối đi
Khi con lạc bước đêm khuya lạnh lùng
Hãy lau khô lệ tiếc thương
Rời xa mộ Mẹ - lên đường đi con!
Sài Gòn, 24/1/2015
Phỏng dịch bởi Hoa Mai
Còn đây là bản dịch rất sát nghĩa và có vần điệu của GS Lân Dũng, cảm ơn anh nhiều!
Đừng khóc trước mộ con ơi,
Mẹ đâu có ngủ, vẫn ngồi đâu đây,
Mẹ là ngàn cơn gió bay.
Kim cương trong tuyết tối ngày nở hoa,
Hạt chín ánh nắng chói lòa.
Mưa thu bay nhẹ chính là mẹ con,
Sớm thức dậy trong cô đơn,
Mẹ nâng con khỏi những cơn buồn rầu,
Yến oanh bay lượn trên đầu.
Đêm đêm sao sáng nhiệm màu vàng son
Đừng buồn rầu nữa hỡi con,
Hãy coi mẹ vẫn đang còn đâu đây.
Mẹ vẫn đang sống hàng ngày!
Dịch bởi GS Lân Dũng, 26/1/2015
 
LỜI CỦA MẸ
Mary Elyzabeth Frye
 
Con đừng khóc bên mồ của mẹ
Mồ lạnh không có mẹ con ơi!
Mẹ là gió mát, khí trời
Mẹ là tuyết trắng ánh ngời kim cương
 
Mẹ là ánh thái dương soi tỏa
Là mưa thu cùng lá xôn xao
Sáng con thức giấc khi nào
Vỗ về mẹ vẫn thì thào trong tim
 
Mẹ nâng con cánh chim nhẹ lướt
Sao soi đường con suốt canh thâu
Con đừng khóc nhé mẹ đau
Con ơi mẹ có chết đâu.Đừng buồn!

DIZIKIMI dịch
 
 
 
 
 
 
Chia sẻ:

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét